Tâm lý bệnh học- chúng ta có nên chẩn đoán

Sách Disorders of childhood _ development and psychopathology của Robin Hornik Parritz và Michael F. Troy, phiên bản 3rd , tr. 48, đã viết:

Vì việc khái niệm hóa một số dạng thức đấu tranh, đau khổ và đau đớn của trẻ em dưới góc độ rối loạn, là hữu ích, chúng ta cần có một cách tiếp cận hợp lý để suy nghĩ về các loại rối loạn khác nhau. Chúng ta cần phân loại. Phân loại được định nghĩa là một hệ thống mô tả các phạm trù, nhóm hoặc chiều hướng quan trọng của rối loạn. Phân loại khác với chẩn đoán, tức là phương pháp phân loại trẻ em vào các phạm trù phân loại cụ thể. Một hệ thống phân loại tốt phục vụ nhiều mục đích lâm sàng, nghiên cứu và lý thuyết. Nó nâng cao tính hữu ích lâm sàng; nghĩa là, nó giúp làm rõ suy nghĩ về biểu hiện và sự xuất hiện của các rối loạn riêng rẽ, cũng như về tiên lượng và quyết định điều trị. Ví dụ, nếu chúng ta biết rằng mô hình khó khăn về nhận thức, cảm xúc và hành vi của trẻ phù hợp với biểu hiện lâm sàng của rối loạn phổ tự kỷ, thì chúng ta sẽ biết được điều gì đó quan trọng về nguyên nhân và diễn biến của rối loạn, và chúng ta sẽ biết được điều gì đó hữu ích về các biện pháp can thiệp hiệu quả. Phân loại cũng cho phép các chuyên gia sức khỏe tâm thần giao tiếp hiệu quả với nhau về khách hàng của họ và các tâm bệnh lý khác nhau. Nếu chúng ta đang làm việc với một trẻ mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, thì chúng ta có thể thảo luận về các lựa chọn điều trị phù hợp với cha mẹ, các nhà lâm sàng khác hoặc giáo viên.

Trong một số tài liệu của các ngành lâm sàng với định hướng can thiệp khác như Ngôn ngữ trị liệu, Hoạt động trị liệu cũng nhấn mạnh ý tương tự. Tuy nhiên, trong khi các nhà lâm sàng này cố gắng nhấn mạnh rằng họ chỉ phân loại chứ không chẩn đoán thì dường như họ quên mất rằng, các bác sĩ, tức những người xây dựng ra hệ thống phân loại-chẩn đoán, đi cùng nhau như 2 mặt của cùng một thực thể, vốn cũng có cùng ý tưởng. Việc chẩn đoán là tất yếu sinh ra từ việc phân loại, thường có thêm các quan sát sinh lý- giải phẫu để làm rõ bệnh nguyên và bệnh sinh, tức “các nguyên nhân và diễn biến của rối loạn”.

Một hệ thống chẩn đoán, như tên gọi DSM của Hiệp hội Tâm thần học Mĩ, bao giờ cũng đi từ việc khái quát hóa các mô tả vấn đề để phân biệt vấn đề bất thường với một hiện tượng bình thường, rồi tìm hiểu bệnh nguyên bệnh sinh của vấn đề đó, từ đó khái quát hóa các mô tả diễn biến của vấn đề, cũng như nghiên cứu cách thức điều trị hoặc can thiệp.

Cách thức xây dựng hệ thống chẩn đoán như vậy là đi từ một trường phái triết học “hiện tượng học”. Nó cho ta biết chúng ta hiện tri nhận các bệnh tật của chúng ta thế nào và xây dựng một suy luận logic, làm hướng dẫn cho thực hành lâm sàng dựa trên bằng chứng.

Các khái quát hóa mô tả thường được xây dựng qua các thiết kế nghiên cứu thống kê, trong khi các nghiên cứu định tính xây dựng khung lý thuyết sinh học- tâm lý học- xã hội học cho các mô tả đó.

Vì vậy, người mới học không nên chỉ đọc kết luận (chẩn đoán) mà nên học cả tiến trình suy luận (phân loại học). Đây mới là cách tiếp cận cần có cho tất cả các nhà lâm sàng, bao gồm cả bác sĩ và chuyên ngành cận y (có tài liệu gọi là y học đồng minh hay y học bổ sung) khác.

Đăng bởi anhdo73

Hoạt động can thiệp đa ngành: Tâm lý lâm sàng, Tâm thần, Phục hồi chức năng, Y học cổ truyền

Bình luận về bài viết này